Niềm vui nỗi buồn của con gái Má p2
Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014
Con thử làm con tính nhân xem. Má còn động viên tôi: má biết con
là đứa con ngoan. Con hãy thay má chăm sóc ông bà, an ủi bố và nhất là
chăm sóc các em để má yên lòng làm việc nghĩa. Con hãy đưa đôi bàn tay của con
để cho má truyền năng lượng cho con để con về tự chữa bệnh cho mình, cho ông bà
và các em. Lúc ấy bụng dạ tôi xốn xang trăm bề, chưa hể tin ở phương pháp này.
Tôi còn tự thấy xấu hổ vì mình là đứa con gái mà lại làm những động tác kỳ quặc.
Nhưng... bất ngờ một buổi sáng, tôi đang nằm, má bảo tôi hãy
ngồi dậy rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa ngồi dậy, tôi thấy ngực khó thở tưởng chừng
nếu kéo dài khoảng dăm phút thì tôi chết mất. Hình như má hiểu sự tình gây cấn
của tôi. Má bảo: đưa tay đây, má sẽ làm cho con hết khó chịu ngay. Tôi tự nghĩ:
Tại sao má biết mình khó thở, tôi đưa tay ra đón bàn tay của má. Luồng điện ấm
nóng của má truyền sang tôi. Lạ kỳ thay, chi ít phút sau cơn đau nhức dữ dội
trong đầu tôi tan biến. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Má bảo: bây giờ con đã có năng lượng đặc biệt do má truyền
cho, con hãy tận dụng nhé. Các con luôn nhớ rằng, tình cảm của người mẹ đã sinh
thành ra các con trước sau vẫn bên các con... Tôi làm thinh, nhưng cũng không bằng lòng
lắm.Tôi bừi ngừi xách khăn gói trở về nhà.
Tình cờ một bữa nọ, một chị hàng xóm bồng dưng phát
điên, xách quần áo đi lang thang, miệng nói lăng nhăng những câu đầu Ngô, mình sở.
Tôi vội làm "trắc nghiệm” xem lời nói có ‘’ linh
ứng" không. Tôi bèn "định biểu", rồi vỗ vào đầu cô ấy 3 cái, ngực
3 cái, lưng 3 cái. Rồi sau đó, tôi cho cô ấy uống một cốc nước (đã truyền năng
lượng của mình).
Lạ thay, chỉ ít phút sau, cô ấy đã tỉnh táo, trở lại
bình thường (như người vừa ngủ dậy, không còn nhớ những ngày qua hiện trạng
điên loạn của mình diễn ra như thế nào).
Từ đó, tôi tự biết mình đã có "năng lượng đặc biệt"
hết lòng giúp đổ bà con xóm làng khi có bệnh tật, cứu giúp không ít
người mắc bệnh hiểm nghèo.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét